Tôi vừa trải qua một cuộc chia tay với người yêu. Tôi dành vài ngày suy nghĩ về lí do đã dẫn chúng tôi đến đây, và đôi khi nhâm nhi sự nuối tiếc và nỗi buồn khi vắng mất một cái gì trong cuộc sống mình.
Tôi chợt tự hỏi tại sao có nhiều đôi vợ chồng sống được với nhau 40 năm, 50 năm hay thậm chí còn lâu hơn nữa, nhưng hầu hết những mối quan hệ yêu đương xung quanh tôi chỉ vài năm rồi lại kết thúc. Một điều khác biệt tôi nghĩ có thể nó là nguyên nhân, đó là thói quen vứt đi.
Ba mẹ tôi sinh ra và lớn lên thời bao cấp, hạt gạo còn đáng quý huống chi những vật chất chúng tôi có bây giờ. Những câu chuyện của ba mẹ kể dường như là chuyện cổ tích đối với tôi, nó là một thế giới khác mà tôi chẳng bao giờ hiểu. Những sự khác biệt giữa các thế hệ này làm thói quen sinh hoạt của tôi và ba mẹ cũng hoàn toàn khác nhau.
Ba tôi cả mấy năm mặc một hai cái áo, rách rồi ông cũng chưa vứt đi. Ba tôi làm ra đồng tiền đủ cho tôi ăn mặc và còn dư dả cho những nhu cầu khác của tôi, nhưng trong nhà mỗi khi cái gì hỏng ông cũng lục đục tháo ra sửa.
Lớn lên trong vòng tay ba mẹ, không ít lần tôi chứng kiến những cuộc cãi vã, những lần bỏ đi, những tổn thương bất tận, nhưng đến giờ ba mẹ vẫn yêu thương và hạnh phúc bên nhau. Đơn giản vì họ yêu nhau đến mức có thể ngồi nói chuyện, giải quyết và tha thứ cho nhau.
Còn tôi sinh ra trong một thế hệ quá đầy đủ về vật chất. Từ khi sinh ra, tôi đã có đầy đủ vật chất. Tôi đi làm nhưng ba mẹ vẫn chu cấp thêm và hầu hết chưa bao giờ tôi phải lo nghĩ về ăn mặc. Đồ dùng hỏng tôi thường chọn cách mua cái mới, vì tiện hơn và có cơ hội đuổi kịp những gì mới ra ngày hôm qua.
Tôi biết có một điều khác biệt giữa những mối quan hệ của tôi và mối quan hệ của ba mẹ, là khi còn trẻ người ta thường nghĩ cuộc đời mình sẽ còn gặp rất nhiều người khác còn hôn nhân nó có một sự ràng buộc nhất định. Nhưng thật ra mỗi người đã gặp trong cuộc đời mình sẽ chẳng bao giờ gặp lại một ai giống như thế nữa.
Nhưng có một lí do tôi nghĩ nó khiến mọi mối quan hệ đều chấm dứt trong một thời gian ngắn, đó là thói quen vứt bỏ. Nếu có điều gì không ổn trong mối quan hệ, thay vì cố gắng sửa chữa thì chọn cách vứt bỏ dễ hơn. Vì cái suy nghĩ nếu không có cái này sẽ có cái kia, thậm chí là một thứ tốt hơn. Và quan trọng hơn cái suy nghĩ như vậy chẳng bao giờ có thể khiến tôi biết trân trọng những gì đang có. Mà dù sau này tôi có gặp một ai khác nếu không biết giữ gìn và sửa chữa, suốt cuộc đời tôi sẽ đi tìm kiếm thôi.
Nhưng đáng tiếc một mối quan hệ thì không giống một đồ vật, tôi không thể đơn giản đem ra xem vấn đề là gì rồi sửa nó được. Một mỗi quan hệ chỉ có thể bền vững khi cả hai người đều muốn tìm hiểu vấn đề và cùng nhau giải quyết. Nhưng tất nhiên là họ vẫn phải yêu thương và muốn ở bên nhau.
Nguyễn Ngọc Hà