Mệt mỏi rồi, có phải không Em?

Sống thế này có mệt mỏi không em?

Liệu đã có lần nào em bỏ quên những nghĩ suy, dỗ mình đừng thao thức?

Đến bao giờ thì em mới thôi nén giấu bản thân, ôm tôi mà khóc òa bất lực?

Liệu đến bao giờ thì đáy lòng này thôi khó nhọc, cô gái nhỏ của tôi?

 

Tôi biết, em mang khóe môi cười trao gửi đến muôn nơi

Nhưng sâu trong đáy mắt em, nỗi chơi vơi vẫn hằn lên, sâu hoắm

Tôi vẫn không cách nào tìm thấy điểm dừng của ánh mắt kia giữa lối đời vạn dặm 

Dường như em đã gói chúng lại rồi đem cất tận chân mây.

 

Sống mãi thế này, mệt không cô gái ơi?

Khi giữa những nụ cười vui là đớn đau ẩn sâu trào lên theo khóe mắt

Khi em cứ phải ép bản thân mím môi, giữ cho mình đừng khóc

Biết đã rách toác trong lòng mà khuôn mặt vẫn đầy ắp thản nhiên.

 

Cô gái của tôi à, nếu nát lòng em hãy cứ khóc lên

Đừng giấu nữa những đau thương, tôi sợ chúng sẽ chẳng thể lành mà càng thêm mưng mủ

Xin em đấy, hãy cứ khóc thét lên rồi gối lấy cánh tay này mà ngủ

Đau đớn cũ qua rồi và mặt trời sẽ lại nắng lên thôi.

 

Đừng cố gắng kiên cường, em vẫn chẳng đơn côi

Cười lên, cô gái ơi, bởi không cuộc đời nào là mãi hoài đau khổ

Khi người ta đi qua hết những xót xa, cạn cùng và đổ vỡ 

Trái tim sẽ trưởng thành, lòng sẽ tự bình yên.

 

7h52, 16/3/14

_ Cà Phê _