Có Phải Yêu

Dạo cuối năm, có một cô gái gọi điện tới tâm sự, xin một lối thoát trong tình yêu. Cô nói, cô đã chia tay anh người yêu cũ nửa năm rồi. Chia tay khá chật vật và khó khăn vì anh ấy gây nhiều khó dễ, nhiều thị phi. Suốt nửa năm đó, cô sống rất tốt, cho đến lúc chiều nay đi làm về, cô bỗng nhìn thấy anh người yêu cũ tay trong tay với người yêu mới, đi qua trước mặt cô nơi ngã tư đèn đỏ.

Bỗng nhiên cô gái nhận ra, thực ra mình vẫn còn yêu anh ấy điên cuồng. Thực ra mình đang ghen tuông vô cùng. Thực ra mình thèm được trở lại cầm tay anh ấy, yêu anh ấy, mình muốn được là người con gái đang nắm tay anh hôm nay.

Và cô gái gọi điện tới hỏi xin tôi một lời khuyên, làm thế nào để cô có thể quay trở lại bên người cũ.

Tôi trả lời cô rằng, sao câu hỏi của cô khiến tôi bất giác nghĩ đến thời điểm tôi bắt đầu mang thai em bé trong bụng! Và tôi phát hiện ra rằng, tôi biết câu trả lời dành cho cô là gì rồi!

(Hẳn lúc ấy, cô gái nghĩ ngay rằng, chắc tôi định xui cô tìm cách lừa thế nào để cô có thể mang thai với người yêu cũ! Và thế là trói anh ấy luôn vào đời mình!).

Không đâu!

Tôi chỉ có vài lần hiếm hoi trong đời được người ta khen đẹp. Đó là lúc gương mặt tôi ngời sáng, làn da ửng hồng mịn màng, đôi mắt long lanh ướt, dáng đi nhẹ nhàng mềm mại, đường cong đầy đặn, cảm giác hạnh phúc bao trùm toàn bộ con người tôi và làn không khí quanh tôi, thật quyến rũ và rất đàn bà.

Nhưng đó lại là những thời điểm tôi bắt đầu mang thai. Tôi đang phải đấu tranh với những cơn nghén âm ỉ và nôn nao, tôi hoang mang trước tương lai, tôi lo lắng tới mức stress vì nghĩ tới sinh kế và bài toán kiếm sống trước mắt. Và sự vui sướng hạnh phúc và xinh đẹp mà người ta khen ngợi, thực ra chỉ bởi người ta không hề biết tôi đang vật vã với nội tâm và thể chất của tôi ra sao!

Khi người ta khen ngợi sự mạnh mẽ của tôi, người ta chẳng quan tâm tới những chặng đường xa tôi đã phải đi để tới trước mặt họ.

Khi ta trầm trồ vẻ đẹp của một tà áo dài quê hương, ta giả bộ làm lơ không nhìn thấy sự chật vật của những người phụ nữ phải ních mình trong tấm áo bất tiện ấy để đạp xe, đi đường, chạy đi phục vụ đám đông la ó trong sân bay, đứng vẫy cờ hoa trong giá rét với chiếc quần lụa mỏng bị gió mùa đông bắc dính chặt vào chân.

Bên ngoài những thứ đẹp đẽ là những thứ cồn cào hoặc xót xa ở phía bên trong. Tất nhiên, không bao giờ tôi ngu dốt tới mức, chỉ vì muốn được khen ngợi là xinh đẹp mà tôi cứ liên tục mang bầu suốt đời! Nhưng trong đời sống, ta đã bao nhiêu lần chỉ nhìn thấy những đẹp đẽ bề ngoài, hoặc chỉ muốn nhìn thấy những cái tốt đẹp bề ngoài, mà cố tính phớt lờ, quên, giấu nhẹm, chẳng thèm đếm xỉa tới những khó khăn ở bên trong sự tốt đẹp đó.

Cô gái trẻ cô đơn và buồn bã kia ơi, có phải trước đây nửa năm, cô đã cố gắng và tìm mọi cách để thoát được bàn tay nắm đó không? Tại sao cô đã quên mất nỗi đau khổ và dằn vặt của cô khi ấy, mà cô chỉ còn nhớ đến hơi ấm bàn tay? Nếu đôi tay ấy thực sự ấm áp, thì tại sao cô phải rời bỏ nó?

Hay hơi ấm ấy, thực ra tan đi rất nhanh. Có những người vẫn còn đứng bên cạnh ta mà như đã vô hình. Có những người chưa đi xa mà đã tan biến. Có những người nói yêu ta nhưng tình yêu ấy nhạt nhẽo như một tình bạn không thân. Có những người nắm tay ta chặt đấy mà như sẵn sàng buông lơi bất cứ lúc nào!

Nên biết đâu cô gái mới kia, cũng đang phải đối mặt với những khó khăn y như bạn ngày xưa? Và bạn, bạn chỉ nhìn thấy cái đẹp đẽ phô diễn được trước mắt của họ?

Thôi, hãy để quá khứ của bạn thản nhiên đi qua ngã tư đường. Bạn chờ đèn đỏ đã đủ lâu rồi, giờ là lúc bạn đi tiếp con đường phía trước. Rồi tìm cho mình một chàng trai tốt, một chàng trai không buông tay bạn ra vì bất cứ lý do gì…

Ngồn: www.facebook.com/blogTrangHa