Chàng sầu não bước đi giữa hàng cây cao vút
Hàng cây cao nhưng lòng chàng như vực sâu thăm thẳm
Ai có biết nỗi đau của một cuộc tình vừa tan vỡ
Ai có biết nỗi lòng của một kẻ khao khát yêu thương mà chẳng được thương yêu.
Hai năm hò hẹn,
Chín tháng yêu đương
Với trăm lời hẹn ước
Giờ bỗng chốc biến thành mây khói tan bay mất cả rồi.
Chàng cô đơn bước đi giữa dòng người xuôi ngược
Chẳng biết về đâu khi cuộc đời chỉ là một màu tối
Lặng lẽ dừng chân
Góc giáo đường quen thuộc
Bất chợt một cơn gió thoảng
Một tiếng nhạc vẳng xa
Lôi cuốn lòng chàng trở về hoài niệm…
Chàng muốn đi tu
Muốn trốn chạy khỏi miền u tối đang bủa vây lấy chàng
Quên đi bao sầu đau đang trói chặt trái tim chàng.
Chàng muốn đi tu
Ký ức tuổi thơ của chàng là những ngày phục vụ bàn thánh
Ước mơ của chàng là trở thành một linh mục
Chàng hăng say bước đi giữa tiếng nhạc reo vui
Tiếng nhạc du dương đưa chân chàng tiến lên tận hiến
Chàng có ngờ đâu,
Hạnh phúc vỡ òa khiến chàng bật khóc
Khoác trên mình hai màu đen trắng
Chàng phủ phục xin nhận lấy tình thương
Tình thương mà chàng đã từng khát khao, kiếm tìm
Tình thương mà chàng những tưởng đã đánh mất khi người yêu của chàng nói lời chia tay.
Giật mình
Đó chỉ là giấc mộng thoảng qua
Hiện tại nơi đây vẫn là góc giáo đường
Và ngoài kia vẫn người xe tấp nập
Nhưng đã có sự đổi thay trong lòng chàng
Chàng sẽ đi tu
Chàng sẽ thực hiện ước mơ thời thơ ấu
Bởi chàng nhận ra vẻ đẹp của tình yêu hy hiến
Đẹp hơn bất kỳ vẻ đẹp của một người con gái nào
Chàng sẽ đi tu
Để được đắm chìm trong tình yêu mà chàng đang tìm kiếm
Và được ở bên Ngài, Người Yêu thực sự của lòng chàng.
(Thảo Nguyên Xanh)