Ai cũng sẽ lớn lên, cũng sẽ trưởng thành. Nhưng giá như, trái tim trẻ con mãi mãi chỉ là trái tim trẻ con.
Nhiều người vẫn hi vọng mình trở lại làm trẻ con, để vô tư, để đơn giản, để muộn phiền không còn. Nhưng, nếu điều đó trở thành hiện thực, sẽ thế nào, nếu,… một đứa trẻ vẫn mang tư tưởng, lối suy nghĩ và trái tim của người lớn.
Người lớn, có bộn bề lo toan, bộn bề suy nghĩ, bộn bề những đề phòng, bộn bề những ganh ghét hơn thua, bộn bề đố kỵ, bộn bề nhiều thứ. Và… người ta có một nơi để đổ trách nhiệm: cuộc sống. Tất cả đều do cuộc sống bắt tôi phải thế này tôi phải thế kia…
Người lớn, có cái tôi cá tính quá lớn, khiến bao chuyện tưởng chừng đơn giản lại hóa ra phức tạp.
Và người lớn, có trái tim quá nhỏ, dường như chỉ đủ chứa mỗi bản thân mình mà không thể dung chứa thêm một ai khác, một việc khác. Trẻ con có thể yêu một cọng cỏ, một nhánh cây, một áng mây lơ lững, một người hành khất ngoài đường. Chúng yêu rất vô tư, rất trong sáng, thuần khiết như sương, long lanh như nắng.
Người lớn nào cũng từng là trẻ con, có lẽ, cũng từng yêu thương như thế. Nhưng sao khi lớn lên lại thay đổi, do cuộc sống ư?
“Chuyện trẻ con”, “trò con nít”… đại loại là những chuyện không chính đáng đều bị quy cho lỗi trẻ con. Trẻ con thiếu suy nghĩ, trẻ con vụng về, trẻ con ham chơi nhưng trẻ con chân thành, và rất dũng cảm. Vậy thì sao người lớn lại lên án những hành động đó nhỉ?
Để yêu thương mà không toan tính, để giận hờn mà chẳng oán thù, để cười khi vui, để khóc khi buồn, để hỉ nộ ái ố đều hiện hữu trên mặt, để muộn phiền không chất chứa trong lòng, để người với người đối xử với nhau như người thân thuộc…
Vì Em Là Nắng