Dạo khúc tháng Ba

Tạm biệt tháng Hai ướt nhẹp với những cơn mưa phùn lất phất, tháng Hai ẩm ương và lãng đãng chút tình xuân còn vương vấn, sáng nay tháng Ba chợt ùa về qua khung cửa sổ trong vạt nắng tinh khôi.

Trong kí ức của tôi, tháng Ba luôn gắn liền với hình ảnh những cây gạo nở hoa đỏ rực cả một khoảng trời, tháng của khúc giao mùa với những nỗi niềm rạo rực của một miền kí ức đã xa, thấy mình đi ngược thời gian để tìm về nông nổi.

Tháng Ba về rồi, giữa những bộn bề của nhịp sống công nghiệp liệu rằng đâu đó trên những miền quê có còn những cây gạo đỏ rực hoa cho ta được nhớ, được thương về một thời non trẻ đã qua, cho người viễn xứ được gửi chút niềm thương nhớ về nơi quê cha đất mẹ.

Tháng Ba, mang trong mình chút nắng của mùa Hạ và chút lớt phớt mưa Xuân còn sót lại. Giống như một người con gái đẹp có tâm hồn, tháng Ba mang một chút lơ đãng vừa đủ, nhẹ nhàng và cũng rất đỗi tinh tế. Đối với những đứa trẻ được sinh ra và lớn lên ở làng quê dù có đi bất cứ nơi đâu thì trong tâm khảm chúng tháng Ba luôn mang một vẻ rất riêng, một vị rất đậm mà không phải ở đâu cũng nhìn thấy, cũng có thể cảm nhận được. Với tôi, tháng Ba luôn mang trong mình hồn quê nhiều hơn hồn phố, đó là tháng Ba của riêng tôi, của những miền quê yêu dấu với khoảng trời đỏ rực xa xăm.

Tháng Ba về, mang theo những hoài niệm, mang lại cả chút trẻ con tinh nghịch mà cứ ngỡ như đã để nó “rơi rụng” đâu đây trên hành trình học cách làm người lớn. Tháng của những nỗi nhớ về tuổi ấu thơ, tôi của ngày đó vào những buổi ban trưa không ngủ vẫn thường cùng lũ bạn đi nhặt những bông hoa gạo rơi rụng dưới gốc cây để mang về chơi đồ hàng và ngây ngô gọi đó là ngọn lửa của trời, rồi lại vội vàng xua đuổi chúng và sợ đến xanh mặt khi bị mẹ mắng, dọa rằng cây gạo có ma chơi với câu nói rêu rao “thần cây đa, ma cây gạo”.

Vậy đó, tháng Ba về vẫn luôn khiến mình bâng khuâng với những niềm xúc cảm không tên, chốc dịu dàng đắm say rất riêng con gái, chốc lại gắt gỏng không thành lời.

Yêu lắm tháng Ba!

(Sưu tầm)