Bước vào Mầu nhiệm
Bài giảng của Đức Thánh Cha Phanxicô trong Thánh lễ Đêm Vọng Phục sinh
tại Vương cung thánh đường Thánh Phêrô
4 tháng Tư 2015
Đêm nay là đêm canh thức.
Chúa không ngủ; Đấng Canh giữ đang dõi theo dân Người (x. Tv 121,4), để đem họ ra khỏi tình trạng nô lệ và mở ra cho họ con đường tự do trước mặt.
Chúa vẫn đang dõi theo và đã đưa dân vượt qua Biển Đỏ nhờ tình yêu quyền năng của Người; Người cũng đưa Chúa Giêsu vượt qua vực sâu của sự chết và âm phủ.
Đây là đêm canh thức cho các môn đệ của Chúa Giêsu, đêm đau buồn và sợ hãi. Họ vẫn còn giam mình trong căn Phòng Tiệc ly. Nhưng vào sáng sớm ngày hôm sau ngày sabat, các phụ nữ đã đến mộ để xức dầu thơm cho xác Chúa Giêsu. Các bà lo lắng hỏi nhau: “Làm sao chúng ta vào được? Ai sẽ lăn tảng đá cho chúng ta?…” Nhưng dấu hiệu đầu tiên của sự kiện trọng đại là tảng đá lớn đã được lăn ra rồi và ngôi mộ thì mở toang!
“Bước vào trong mộ, các bà nhìn thấy một thanh niên ngồi bên phải, mặc áo trắng …” (Mc 16,5). Các bà là những người đầu tiên nhìn thấy dấu hiệu trọng đại này: ngôi mộ trống; và họ là những người đầu tiên bước vào…
“Bước vào trong mộ”. Trong đêm canh thức này, thật là tốt đẹp khi chúng ta dừng lại để suy niệm về cảm nghiệm củacác môn đệ Chúa Giêsu, điều ấy cũng chất vấn chúng ta. Quả thực, đó là lý do tại sao chúng ta có mặt ở đây: để bước vào, bước vào Mầu nhiệm mà Thiên Chúa đã hoàn tất với tình yêu canh thức của Người.
Chúng ta không thể sống mầu nhiệm Phục sinh mà không bước vào mầu nhiệm ấy. Đó không phải là một thực tại thuộc về kiến thức, không chỉ là hiểu, là đọc… Mà còn hơn thế, nhiều hơn thế nữa!
“Bước vào mầu nhiệm” nghĩa là biết ngạc nhiên, biết chiêm ngắm, biết lắng nghe sự thinh lặng và những tiếng thì thầm nhỏ bé giữa cõi lặng thinh bao la mà Thiên Chúa nói với chúng ta (x. 1 V 19,12).
Để bước vào mầu nhiệm, chúng ta không được sợ thực tế này: không được khép kín vào chính mình, không được trốnchạy trước những gì mình không hiểu, không được nhắm mắt trước những vấn nạn hay chối bỏ chúng, không được loại bỏ những nghi nan…
Bước vào mầu nhiệm nghĩa là ra khỏi những an toàn tiện nghi của riêng mình, ra khỏi sự lười biếng và thói vô cảm kìm hãm chúng ta, để đi tìm chân lý, cái đẹp và tình yêu, tìm kiếm ý nghĩa sâu xa, tìm lời giải đáp – một lời giải đáp khônghề dễ dãi cho những vấn nạn thách đố đức tin, sự trung tín và hiện hữu của chúng ta.
Để bước vào mầu nhiệm, chúng ta phải khiêm tốn, khiêm tốn hạ mình, bước xuống khỏi ngai bệ của “cái tôi” kiêu ngạo, của lòng tự phụ của chúng ta; lòng khiêm tốn tự đánh giá lại chính mình, nhìn nhận mình thực sự là ai: là những thụ tạo với những đức tính và những khuyết điểm, là những tội nhân cần ơn tha thứ.
Để bước vào mầu nhiệm, phải hạ mình xuống, nghĩa là nhận mình bất lực, phải từ bỏ ngẫu tượng… để thờ phượng Chúa. Nếu không thờ phượng Chúa, không thể bước vào mầu nhiệm.
Những người nữ môn đệ của Chúa Giêsu dạy cho chúng ta tất cả những điều ấy. Các bà canh thức suốt đêm cùng với Mẹ Maria. Và Đức Mẹ đồng trinh đã giúp họ không đánh mất niềm tin và hy vọng. Thế là các bà không còn là tù nhân của sợ hãi và đau buồn nữa, nhưng khi ánh bình minh vừa ló rạng, các bà đã ra đi mang theo dầu thơm và con tim đượcxức dầu tình yêu. Các bà ra đi và gặp thấy ngôi mộ mở toang. Các bà bước vào. Các bà đã canh thức, đã lên đường và bước vào Mầu nhiệm. Chúng ta hãy học hỏi nơi các bà thái độ tỉnh thức với Thiên Chúa và với Mẹ Maria là Mẹ chúng ta, để bước vào Mầu nhiệm sẽ dẫn đưa chúng ta từ cõi chết đến sự sống.
(Nguồn: Libreria Editrice Vaticana)
Huy Hoàng