NKHT Agapé XIII – CÂU CHUYỆN TÀN LỬA

Buổi tối nọ, người đàn ông lấy cây nến từ chiếc hộp và leo lên thang cuốn lộ thiên.
Cây nến hỏi:
_ Chúng ta đi đâu thế?
_ À, đi lên cao hơn các tòa nhà để báo hiệu cho tàu bè vào cảng. Người đàn ông trả lời.
_ Nhưng đã có con tàu nào từng thấy ánh sáng của tôi đâu, nó lù mù quá. Cây nến phân bua.
_ Nếu ánh sáng của ngươi lù mù, thì ngươi chỉ cần giữ làm sao cho nó khỏi tắt là được rồi, phần còn lại cứ để ta lo.
Lên tới đỉnh cầu thang, họ tiến đến một chiếc đèn to. Người đàn ông cầm cây nến nhỏ châm vào ngọn Hải đăng. Liền lúc ấy, những tấm gương lớn phản chiếu ánh sáng đặt đằng sau chiếc đèn đã phóng những tia sáng đi xa nhiều hải lý.

Các bạn trẻ thân mến!

Có những phút giây của ngày hôm qua bạn cảm thấy lạc lõng giữa đám bạn bè của mình, bạn cảm thấy như tất cả mọi người đều trở nên quay lưng lại với bạn, một cảm giác trống trải và xa lạ, tưởng chừng như mình không có bất cứ một người bạn nào. Nhưng có những phút giây của ngày hôm nay, bạn nhận ra rằng họ luôn quan tâm, che chở và làm cho bạn ấm lòng, chỉ có điều phút giây của ngày hôm qua bạn chưa nhận ra đó thôi!

Có những giây phút của ngày hôm qua bạn thấy chán sự che chở của cha mẹ, bạn muốn tự lập, muốn trở thành một người lớn theo đúng nghĩa – điều mà cha mẹ bạn không bao giờ nghĩ tới. Nhưng có những giây phút của ngày hôm nay, khi bạn thất bại, vấp ngã, bị tổn thương – lúc ấy bạn chợt nhận ra rằng nơi mình muốn “đến” nhất đó chính là nhà của mình nơi ấy sẽ có những lời hỏi han ấm áp, là nơi xoá đi tất cả những vết thương lòng và là nơi bạn mãi mãi có thể tin tưởng để gửi gắm những sẻ chia.

Có những phút giây của ngày hôm qua bạn cảm mến một ai đó tưởng như cả thế giới này không ai xoay chuyển được bạn. Nhưng có những phút giây của ngày hôm nay bạn cảm thấy thật buồn cười về tình cảm của mình ở những phút giây của ngày hôm qua, phải chăng đó chỉ là sự ngộ nhận bồng bột nhất thời của tuổi mới lớn!

Có những giây phút của ngày hôm qua bạn đã khóc, đã buồn, đã gần như tuyệt vọng và mất lòng tin ở một ai đó, bạn tự nhủ với lòng mình rằng sẽ không bao giờ tin bất cứ ai nữa. Nhưng có những phút giây của ngày hôm nay bạn cảm nhận rằng, đang có ai đó để bạn có thể gửi gắm lòng tin thì tại sao lại không nhỉ.

Có những phút giây của ngày hôm qua bạn chán chường, mất tự tin vào bản thân vì một thất bại nào đó, bạn không muốn bất cứ ai biết hay nhắc đến thất bại của bạn. Nhưng có những phút giây của ngày hôm nay bạn chợt nhận ra rằng phải chấp nhận về thất bại của mình vì bạn đã hiểu cái nguy hiểm nhất không phải là thất bại của bạn mà đó chính là sự không dám thừa nhận mình đã thất bại!

Có những phút giây của ngày hôm qua bạn đã đắm chìm trong ký ức của ngày hôm qua – hôm kia – và lâu hơn thế nữa… tưởng chừng rằng bạn sẽ sống mãi với nó; nhưng có những phút giây của ngày hôm nay bạn chợt hiểu ra rằng, những phút giây của ngày hôm nay mới là khoảnh khắc đang lấn chiếm một phần nào đó tiềm thức của bạn.

IMG_6100
Bởi vậy, thưa các bạn, hãy biết quý trọng lấy thời gian, quý trọng tất cả những gì mình đang có, bởi lẽ,Ngày hôm qua là quá khứ, chỉ có Hôm nay là hiện tại – là ngày có thể thay đổi được tương lai của chính mình.

Chúng ta là cây nến của Thiên Chúa! Công việc của chúng ta là giữ cho mình cháy sáng, còn hiệu quả thì nằm trong tay của Người. Hãy chân thành để nhìn nhận rằng, dẫu cho mình chỉ là một đốm lửa lập loè chờ tắt, thì vẫn có thừa khả năng thổi bùng lên bao khát vọng bên đời. Đừng bao giờ dập tắt những đam mê dẫu đôi khi nó mang lại cho mình những điều bất ưng và đuối lý. Đừng bao giờ kiêu căng, tự phụ; cũng đừng bao giờ để thói hợm đời làm choán hết lương tri. Lửa trại đêm nay rồi sẽ lịm dần vào đêm vắng, nhưng xin đừng để ngọn lửa Agapé mà các bạn đã khơi lên bị lấn lướt bởi sự vô minh của thời đại và sự nguội lạnh của lòng ngườitrên chốn nhân gian. Ngày hôm qua và bóng ma quá khứ vật vờ vẫn còn đó, nhưng thôi, mặc kệ nó; hãy bắt đầu và sống trọn vẹn những phút giây hiện tại để hướng về một tương lai tươi sáng. Không một ai trong chúng ta kỳ vọng ngọn lửa của mình có thể lan toả và đủ sức sưởi ấm cho khắp cùng cõi đất; thế nhưng, chẳng ai có thể cấm chúng ta mơ về một ngôi nhà chung ngập tràn ánh sáng và hơi ấm của sự bình an lan tràn khắp cõi. Đó lànơi mà mọi người luôn sống vì nhau; oán ghét hận thù không còn đất sống; tình yêu lên ngôi và mọi người đang hân hoan nhảy múa. Chốn ngự trị của Agapé là thế đấy bạn ạ.

Này bạn, bạn có sẵn lòng đồng hành với tôi đến đó không nhỉ?

Jos. Viet Cuong